Theo chính sử của nhà nước, cuộc tổng tấn
công nổi dậy xuân Mậu Thân 1968 là cuộc tấn công chiến lược nhằm mục đích “đánh
cho Mỹ cút, đánh cho ngụy nhào”, xóa bỏ hoàn toàn chính quyền Sài Gòn, thống nhất
đất nước. Tuy nhiên, mục đích này đã không đạt, cả hai bên đều chịu nhiều tổn
thất nặng nề.
Thủ đô Sài Gòn cũng như nhiều đô thị khác
ở miền Nam, nhất là Huế, bị tàn phá cực kỳ nghiêm trọng, đổ nát, hoang tàn, người
dân bị tai bay vạ gió chết chóc thảm thương. Phe “cách mạng” hao người tốn của
tới mức phải mấy năm sau mới dần hồi phục. Nhà văn Nguyên Ngọc có kể lại trên
báo Nông nghiệp Việt Nam: “Nên nhớ thời đen tối nhất của chiến tranh miền
Nam là thời sau Mậu Thân. Bị chúng nó đánh chạy dạt sang tận Campuchia. Đói, chết,
rách nát, tan rã, tháo chạy”.
Nói gì thì nói, cuộc cốt nhục tương tàn,
nồi da xáo thịt, anh em một nhà giết nhau thì chả bên nào thắng, như bác Nguyễn
Duy viết “phe nào thắng thì nhân dân đều bại”.